<---♥---Khói ♥ Bếp ---♥--->

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

Không muốn trưởng thành !!!


Bước chân ra khỏi cánh cửa trường đại học để thực sự bước vào đời !
1 năm rưỡi đi làm....hình như nó thực sự đã trưởng thành thêm

Phải đi làm mới cảm nhận rõ ừ miếng ăn là miếng nhục. Đi làm mà, làm văn phòng nữa. Xung quanh đủ loại người . Một cái văn phòng nhỏ xíu trăm mét vuông với chưa đầy hai chục người mà lục đục đủ thứ chuyện.

Một năm rưỡi qua đi, niềm vui thì ít, nỗi buồn và sự cay đắng thì  nhiều. Không có bố mẹ,bạn bè, anh em ở bên. Nó thực sự chỉ có một mình. Phải chịu đựng, phải nhẫn nhịn, phải cố mà sống.

Bị mắng oan, bị vạ lây , cũng cố gắng mà kéo khóa cái mồm lại, ngẩng mặt lên để mà cố gắng nuốt ngược lại những giọt  nước mắt chỉ chực rơi xuống.

Năm đầu tiên vào Sài Gòn, năm đầu tiên đi làm, năm đầu tiên rời xa ra đình đến sống cùng một gia đình xa lạ. Nó cũng không nhớ bản thân nó đã khóc thầm một góc bao nhiêu lần, bao nhiêu lần nó vừa phóng xe máy như điên trên đường vừa khóc, khóc thật to để gió thổi khô những giọt nước mắt ấy.

Đau lắm, cô đơn lắm, oan ức lắm. Những lúc ấy nó thực sự bất lực, thực sự cô đơn. Nhiều lúc đi lang thang giữa thành phố về đêm nhìn những ngôi nhà rực sáng ánh đèn , nó tự hỏi : " Nhà nó ở nơi nao? Nơi nào nó có thể trở về?"

Nỗi đau ấy nó thực sự không muốn nếm lại nữa. Đau khổ lắm, mệt mỏi lắm, căng thẳng lắm.

Nó làm việc không tốt . Nó cũng biết điều đó bởi nó ghét công việc nó đang làm. Làm sao có thể cố gắng làm tốt được đây trong khi chính bản thân nó không cả muốn động đến công việc ấy một chút nào.

Ờ rồi thì nghe mắng, lúc bị mắng đúng, lúc bị mắng sai. Nó cũng quen. Năm đầu tiên nó bỏ ra khỏi văn phòng chui vào cầu thang thoát hiểm ngồi khóc tu tu. Năm thú hai, mặt nó đanh lại, không biểu cảm, cố gắng không để nước mắt trào ra. A, sống sao mà khó khăn đến vậy.

Nó ngày xưa nóng như lửa, chỉ sống vì bản thân mình, nhẹ nhàng tự tại biết bao. Nó giờ đây sống phụ thuộc vào một đống người, phải chịu đựng, phải nhẫn nhịn. Nó đã biết nhẫn nhịn ra sao, biết làm thế nào để không nổi nóng.

Như vậy là nó đã trưởng thành đúng không>?
Trưởng thành thật mệt mỏi, trưởng thành thật khó quá đi.......
Nó không muốn lớn lên, không muốn trưởng thành T.T Nó chỉ muốn mãi được là một con bé vô tư vô lo không phải suy nghĩ gì hết.

Nó cảm thấy mệt mỏi khi phải suy nghĩ quá nhiều việc. Nhiều lúc nó thực sự muốn có một bờ vai để dựa vào, để có người ngồi bên cạnh khi nó khóc và nói với nó : " Mọi việc rồi sẽ ổn thôi "

A, cô đơn luôn là một cái gì đó rất mơ hồ........